Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy".
Ông đã kể bốn nguyên nhân chính thường sinh ra chứng nầy. Phải, chứng đau tim là một nguyên nhân chính, khiến bác sĩ Alexis Carrel thốt ra câu này: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo.
Cha sửa soạn một chỗ cho con đây. Rồi trong tuần, nếu muốn tiêu một hai cắc, nó viết một tấm chi phiếu để lãnh số tiền ra, đoạn tự tính toán lấy số tiền còn lại là bao nhiêu. Thật đáng thương hại!
Tôi đành phải chiều cháu. Ví dụ nếu tôi có vấn đề phải giải quyết trước ba giờ chiều thứ ba sau, thì tôi nhất định không quyết định gì hết trước thứ ba. Bây giờ có khi cả tháng tôi không nhớ rằng bàn tay trái của tôi chỉ còn bốn ngón.
Ba tôi nói: "Con, con xa nhà tới 1. Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Nhờ sự phác giác ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy nghĩ được một chút.
Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!. Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.
Nhưng tính bà cả ghen. Nếu tinh thần của bà đã thảy đổi, ấy chỉ vì bà đã than khổ với một người và đã được trả lại bằng một vài lời khuyên nhủ cùng một chút tình cảm thành thực. Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su.
Phương pháp lọc hơi đó còn mới mẻ, từ trước mới thí nghiệm có một lần và trong điều kiện không thuận tiện lắm. Ông Jim Grant nói với tôi ông cũng nhận thấy vậy. Chúng ta nên hành động như Đại tướng Eisenhower: đừng phí một phút để nghĩ tới những người mà chúng ta ghét.
Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp. Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà. Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định.
Ví dụ muốn cho mắt nghỉ thì bạn đọc hết chương này, rồi ngả lưng, nhắm mắt và nói thầm với cặp mắt: "Nghỉ đi, nghỉ đi". Tôi có một công việc làm mà tôi thích: chu cấp cho đứa cháu ấy để nó nên người. Phải quyết định ngay sau khi đã cân nhắc tất cả những sự kiện.