Ai nấy đều gật gà gật gù. George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối.
Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa. Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến. Bạn thử tưởng tượng tôi há hốc miệng như thế nào! Anh ta nói hay quá! Cứ như làm thơ vậy.
Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói. Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này: Phong cách này hẳn là đối lập với Edward và Percy nhưng vẫn giúp Williams gặt hái thành công như hai đồng nghiệp.
Chỉ cần một giọng nói dứt khoát, rõ ràng là đủ. Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. Khi hỏi cô về những đề tài khác thì tôi chỉ nhận được vài từ trả lời cho có lệ.
Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói gì về chuyện này? George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh bơ nói tiếp Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm! Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng.
9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt. Bất cứ khi nào phải đàm phán việc gì, hãy nhớ đến phong thái cứng cỏi của Herb Cohen, và chắc chắn bạn sẽ thành công hơn nữa nếu tập nói theo ngôn ngữ của Bob Woolf. Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa:
Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Biết rõ lúc nào cần nhấn mạnh.
Hai mươi phút nhé! Sau đó là tới phần của Sergio. Joe đi cùng với Bill. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông.
Chúng muôn màu muôn vẻ, từ nhỏ tới lớn, từ bình thường cho đến tối quan trọng. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh.
Còn nếu có giọng nói không hay thì sao? Bạn sẽ không bao giờ tạo được một ấn tượng tốt ư? Không đúng! Edwin Newman và Red Barber đều là những phát thanh viên sáng chói dù họ không có chất giọng tốt. Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí.