Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Lát sau, thằng em đi vào. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Tôi không thích mèo. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Mấy người này trông nhát lắm.