Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2. Những thuốc dọa thai sẽ hoàn toàn bị trừ tiệt. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác.
Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông. Ông Adamson bèn dùng điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông Eastman. Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được.
Nhưng khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó. Tôi tự hỏi đối với loài người sao chúng ta không dùng cách hợp lý đó? Tại sao ta không dùng thịt thay cho roi, lời khen thay cho lời mắng? Chúng ta nên theo anh Pete Barlow: muốn khuyến khích ai thì dù người đó tấn tới rất ít, ta cũng nên khen. Wooton, một người học trò của tôi.
Tôi đã cho ông ta hay rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi sẽ đưa ra tòa liền. William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Tôi thực hành những quy tắc đã học được, và làm cho công hiệu của những bức thư tôi gởi tăng lên từ 500 tới 800 phần trăm".
Tôi chắc rằng chị chăm nom nhà cửa không có chỗ nào đáng chê, cũng như cách ăn bận của chị vậy. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi. Thỉnh thoảng ngưng đọc để tự hỏi nên thi hành mỗi quy tắc ra sao và vào lúc nào? IV.
Như vậy là bạn khôn, có đại độ và có lẽ xuất chúng nữa. Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Chân thành kính chúc".
000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!". Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc.
Loài vật không có dục vọng ấy. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.
Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa. Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy. Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng.
Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy. Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị. Ông nhận ngay rằng không có sự giúp đỡ ấy, ông không thể nào viết bài báo cáo cho ông hội trưởng được.