Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải. Bọn trộm cướp suốt đời buồn khổ vì nguyên tắc của chúng trái với hành vi cướp bóc.
Ý muốn đó có nhiều tên. Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.
Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Vậy nhất định không được đọc báo trên xe! Thế là đã để dành được 45 phút rồi đấy nhé!
Có người phải làm việc nhiều hơn người đó để kiếm ăn, nhưng có kẻ lại làm ít hơn. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Bổn phận của ta là phải làm việc để nuôi thân và gia đình, là phải trả hết nợ nần và dành dụm cho nhà cửa thêm thịnh vượng.
Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày. Thế này thì khó chịu thật. Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.
Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia. Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta. Nếu chúng thực tâm tin rằng cướp bóc là một hành vi thiện chí thì những năm khổ sai đối với chúng sẽ là những năm đầy hạnh phúc, tất cả những người tuẫn tiết đều sung sướng vì hành động hợp với nguyên tắc.
Sao? Bạn bảo dùng hết năng lực vào 16 giờ đó thì 8 giờ còn lại sẽ mất giá trị ư? Không. Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết. Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.
Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Thật lạ lùng! Buổi sáng, bạn thức dậy, thì này, túi bạn đã đầy 24 giờ trong cái chuỗi thời gian của đời bạn. Nó ngắn quá đi thôi.
Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng. Buổi tối bạn đọc một chương đi - thường ngắn lắm, không dài đâu - rồi sáng hôm sau tập trung tư tưởng vào chương ấy. Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:
Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo. Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại. Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được.