Trẻ con hay người lớn. Cậu ấy là người tốt. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.
Không phải điệu cười chua chát. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Còn quá nhiều điều để viết.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Nhưng bạn muốn về ngay.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Mân mê hoài cuốn anbum.
Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.