- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Hoặc lúc phấn khích. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mà còn thua trắng về tài năng.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Không lại phản tự nhiên quá. Chả là hôm qua có chuyện.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Chắc hôm nay có việc gì. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Mẹ không giúp được tôi đâu.