Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Một cái gì đó kinh điển. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Bác vòng sang phía trái tôi.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Bạn phân vân không biết chọn cái nào.