Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn lười và nhát, thì chịu.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Tôi ủng hộ cái đúng.
Chả là hôm qua có chuyện. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Tôi tống vào thùng rác. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Xung quanh là người.
Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.