Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Thêm nữa, không có hứng thú.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Thế thì là thiên tài thế nào được. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Viết là một lao động kỳ diệu.