Nếu ngài có một vài cô em, chắc hẳn cũng không muốn cho các cô đọc những bài quảng cáo đó. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy. Ông cùng viên đại lý tại miền đó, đi thăm một khu có nhiều người Hòa Lan làm chủ trại.
Vậy mà tất cả bài vở đó - tin tức, xã luận, tiểu thuyết - tờ báo đã đăng trong một ngày, và bán không phải là hai đồng mà hai xu. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Bạn đọc đi rồi thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết quả năm lần hơn một phép mầu".
Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Tối nay cha hối hận lắm, lại ngồi nép bên giường con. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên.
Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy.
Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Kết quả của sự nghiên cứu đó chép trong một cuốn nhan đề là "Nguyên do của bất hòa trong gia đình" do ông G. Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ.
Dụng cụ và nhà máy bị phá phách, người ta kêu lính tới, sinh ra một cuộc đỏ máu, và nhiều thợ đình công ngã gục dưới làn đạn. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết Charlesschwab, người tin cẩn của Andrew Carnegie, ông vua Thép, có một người đốc công để cho thợ làm không hết số công việc đã định. Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra.
Isaac Marcosson, nhà quán quân về môn phỏng vấn các danh nhân, nói rằng phần đông phỏng vấn viên không thành công chỉ vì quá chăm chú tới những câu vấn thành ra không chú ý nghe những câu đáp. Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Là vì ông đã kinh nghiệm rằng những lời nghiêm trách không có một ích lợi nào cả.
Ông lấy tên của hội trưởng một công ty xe lửa để đặt tên cho một xưởng lớn của ông và nhờ vậy mà công ty xe lửa đó thành khách hàng mua đường rầy của ông! Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi. Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được".
Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là. Nghĩa là bà kín đáo vừa khen, vừa chê bai đó không thích hợp với công việc thuyết giáo.
Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách. Bà mục sư có thể nói như vậy được.