Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Bạn không mong bác đọc lắm. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.