Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Để không khóc, phải cười thôi. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Dùng hay không dùng thì có sao. Để người ta phải nể.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Tôi làm trong năm phút.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Tất cả đều không sâu đậm. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Bao người làm được sao mi không làm được. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.