Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Rồi lại êm êm lan ra. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Tôi không hề phản đối.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Cũng không được đọc truyện nữa. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Thế thì là thiên tài thế nào được. Màu mận đương độ chín. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Đừng sa sầm mặt như thế.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.