Cô gái bảo: Vô duyên. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Đến chỗ học không phải để học. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Tôi cười khùng khục trong họng. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Đến lượt máy treo ngược người. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Bạn ghét sự đợi chờ.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Nhưng mà tôi bỏ học. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.