Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Tiếp theo thì còn tùy. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Hôm nay chị bạn ra viện. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Định dừng viết thì lại có chuyện. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).