Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Chả là hôm qua có chuyện.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Rồi, tôi phải tập chứ. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.