Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Chỉ có con mèo không ngược. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Nước mắt tôi lại rơi.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.