Rồi ông lại bảo: Thôi. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Bác vòng sang phía trái tôi. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Vậy thôi, bạn sống bình thường. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Một con lươn thì chính xác hơn. Tôi có làm gì ám muội đâu. Sáng nay 8 giờ bạn dậy.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.