Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn. Có một tiểu thuyết Anh, do một nữ sĩ viết, vô cùng hay hơn hết thảy những tiểu thuyết của George Eliot Brontes, cả của Jane Austen, mà có lẽ bạn chưa đọc. Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.
Bạn nào ghét nghệ thuật và văn chương đấy? Tôi đã hứa với bạn xét riêng trường hợp của bạn thì tôi đã xét rồi đấy nhé! Bây giờ đến trường hợp - cũng may là rất thông thường - của những người thực sự "thích đọc sách". Thật ra, khó tưởng tượng được trạng thái tinh thần của một người đọc xong tập tạp bút của Hazlitt mà không muốn đọc ngay một vài bài thơ nào rồi mới ăn cơm. Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi.
Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Bạn sẽ thấy kết quả. Bạn bảo: "Được, cứ cho rằng tôi chịu gắng sức để chiến đấu, rằng tôi đã suy nghĩ kỹ và hiểu kỹ những lời nhận xét có giá trị của ông, thì tôi phải bắt đầu bằng cách nào đây?".
Tới nhà, bạn không ăn ngay. Nếu bạn đã đọc cuốn "Nghe nhạc cách nào?" của Krehbiel thì lần sau khi nghe nhạc bạn thấy hứng thú tăng lên lạ lùng. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy.
Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng. Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.
Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Chắc các bạn nói "Ông ấy muốn thuyết mình cách sống 24 giờ một ngày? Thì mình vẫn sống 24 giờ một ngày, có khó khăn gì đâu? Mình làm được hết thảy những việc muốn làm, lại còn dư thì giờ để dự các cuộc thi do các tờ báo tổ chức nữa. Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn.
Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.
Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay. Nếu bạn nghĩ rằng có thể bỏ ra bảy giờ rưỡi mỗi tuần để gắng sức một cách đều đều và nghiêm trang mà vẫn giữ được lối sống cũ thì bạn làm đấy. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh.
Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Đừng khoe khoang gì nhiều về việc đương làm và đừng tỏ vẻ buồn bả, đau đớn về nỗi hết thảy người đời không biết sống cho ra sống, và nhất định bỏ phí biết bao thì giờ mỗi ngày. Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.
Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.