Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. cùng bạn ông ta chẳng biết chút gì hết, chỉ trích bậy.
Muốn chứng minh điều đó, phải lập lý một cách kín đáo, đừng cho người nhận thấy chủ ý của ta. Nhưng vài hôm sau, người quản lý khách sạn kêu điện thoại bảo tôi mang mẫu bánh lại để tính giá cả. Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái.
Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được. Người ta tức giận lắm vì đã thua bạn.
Vậy, muốn giữ hạnh phúc trong gia đình xin bạn nhớ quy tắc thứ ba: Đừng chỉ trích Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ. mà dùng những chữ mềm mỏng hơn như "tôi thấy", "tôi tưởng tượng", "tôi hiểu rằng", "có lẽ rằng". Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người.
Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Đừng bao giờ bảo họ rằng họ lầm. Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi.
Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn.
Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn.
Ông nói, ngày nào ông cũng đọc nó, vì tin tức đầy đủ, rõ ràng, vì báo không lợi dụng những bản tính đê tiện của quần chúng, và vì những bài xã thuyết rất giá trị. Tôi không có gì để chữa lỗi hết. xin ông có lòng tốt.
Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Nếu không, sẽ mau quên lắm. Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết.
Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy. Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn.