Viết là một lao động kỳ diệu. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.
Mà còn thua trắng về tài năng. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Và cũng thật dễ hiểu. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay:
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Đó là một niềm an ủi. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.