Clip Xexx

Em bác sĩ ai sayama khám bệnh, nhìn thôi đã thấy nứng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.

    Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.

    Không cất đấy, làm gì được nhau. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.

    Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.

    Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.

    Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.

    Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.

    Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.

    Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.

    Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap