Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Con nói chuyện với bác này. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Và thế là đời sống lãng phí.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Có lí do cũng không khóc.
Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.