Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.
Người bảo người là ác. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Sức khỏe phải tự mình giữ.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Nhưng lại thấy buồn nôn. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.