Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Chẳng ai thua thiệt cả.
Có thể cháu học đêm qua. Bây giờ là 12h26 đêm. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Chính nó làm bạn đau không ít.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Thế thì anh không dám. Một số người giúp đỡ nhiều. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.