Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Ông ta cho mang lại nhà tôi liền và khoảng một tuần lễ sau, tôi cho người mang trả với một bức thư trong đó tôi tỏ ý cám ơn ông lắm. Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy.
Tôi thích tưởng tượng cảnh Gladstone, cụ Thượng nghiêm trang nhất của nước Anh, mà cầm tay vợ, nhảy múa với bà trước lò sưởi, ca: Chồng rách rưới, vợ lang thang Buồn vui tranh đấu trên đàng cùng nhau. Tôi có vài bức vẽ phác đây; xin ông cho biết tôi nên thêm bớt ra sao để được vừa ý ông". Người này thiệt thạo nghề, ông làm cho một khách hàng đương thịnh nộ hóa ra hài lòng.
Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình. Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Chính đảng Cộng hòa cũng phản kháng, đòi Ngài từ chức.
Cả hai chúng tôi đều hài lòng. William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Cách đây vài năm, cháu gái tôi, Joséphine Carnegie, rời quê hương tới làm thư ký cho tôi tại Nữu Ước.
Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau. Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa. Người đó bảo tôi: "Không biết ông đã làm gì mà chủ tôi thích ông tới nỗi ngồi đâu cũng chỉ nói tới ông thôi".
Bà nhất định không bao giờ để cho ông ở một mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình. Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu hỏi rất giản dị. Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình.
Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi. Tôi trở về, tươi tỉnh. Anh đã nghiên cứu về trí nhớ.
William và Catherine Gladstone sống chung với nhau 59 năm, lúc nào cũng quyến luyến nhau. Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận: đều cần kiếm người để than thở.
Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ. Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại". Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này.