Tôi lo nghĩ nhiều đến nỗi, trước kia vui tính, tôi đã đổi thành một người cáu kỉnh, khó chịu. Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Thể lực đó, tôi đo bằng mày lực kế (dynamomètre) mà tôi bảo họ bóp hết sức mạnh.
Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Alvarez ở dưỡng đường Mayo thì nói: "Những ung thư trong bao tử sưng thêm hay tiêu bớt đi là tuỳ sự mệt nhọc của bộ thần kinh tăng hay giảm". Tại đó tôi sống dễ dàng với vài Mỹ kim mỗi tháng, vì sau chiến tranh thứ nhất, ở đây có sự làm phát giấy bạc.
Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa. Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt. Sáng hôm sau, tôi vào hãng, viên đô đốc Nhật đã ngồi đó, miệng ngậm điếu thuốc.
Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không? Tôi thuộc hết những lời chào mời khách hàng, thuộc hết những lời bẻ bai của họ, cả những câu để đáp và thuyết phục họ nữa. Đừng bao giờ trả đũa kẻ thù hết, vì như vậy hại cho ta hơn cho họ.
Như trường hợp ông Phil Johnson. Đoạn ông bảo chúng tôi lại gần và nói: "Ngó cho kỹ, vì tôi nhớ cái bài học này suốt đời. Ông mê man nằm trên sàn.
Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Josselyn nói: "Muốn biết ban ngày làm việc được nhiều chăng thì tối đến, tôi xem xét tôi có mệt hay không, không mệt là làm nhiều, mệt nhiều là làm ít". Giữa lúc đó, điện thoại kêu: Tình thân nhân của cô mời cô khiêu vũ.
Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô. Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm. Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn.
Sách bán vẫn không được thật chạy. Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc. Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi.
Will Rogers dàn cảnh trong một ca vũ đài đã lâu năm không pha trò lấy một tiếng, cho tới khi ông thấy ông chỉ có tài pha trò và rồi ông nổi danh vì vậy. Ông già quạ quọ Thomas Carlyle nghe câu đó, liền nói mỉa: "Thì tất nhiên mụ ấy phải đành vậy"! Phải, bạn và tôi, chúng ta cũng phải nhận số phận của ta vậy chứ sao! Sau cùng tôi "tốp đợi".
Chúng gặp người đầu phòng kế toán của tôi. Nhưng, sự hiểu biết sẽ hoàn toàn vô hiệu nếu ta không biết hành động đúng theo hiểu biết của ta. Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường.