Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Tôi thấy thế là tốt.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Không biết thì khó trách. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.